📚
THƠ
Nguyễn Anh Tuấn
Mọi dung dáng và cử chỉ
như đọng mãi ở mười tám tuổi.
Nghìn năm nữa chị cũng chẳng già đi
với nụ cười trên bông môi lửa.
Chẳng thể tìm đâu dấu vết tháng năm
Tháng năm ở bên ngoài -
Nó không thể chạm đến
những giây phút chớp mi mắt nhìn
nhau.
Chị có thể gom hết nhân gian trong một
nụ cười
rồi châm lửa.
Tôi vục tay vào khoảng mờ tro ấm
gặp lòng mình đêm đêm.
Kramskoi là người đàn ông duy nhất trên
đời cho chị gọi bằng "Cha"
Tôi sinh ra từ đàn bà nên kính yêu chị
như mẹ
Và tuổi tác - con sâu đo chảng thể nào đo
đến
Những đam mê không ngơi nghỉ bao giờ.
Chúng ta chỉ còn lại những phút giây
rất đẫm đặc
Bên nhau
và cùng cháy lên trong một thứ rượu
màu.
1998
Tại Tp Vinh.
Tạp Chí Văn Mới
Số Xuân 2017
📚
Nụ cười sống mãi...Trong trái tim yêu''Bông môi màu lửa''Đẹp như giấc mơ!-Yêu như con Thơ...Kính như mẹ cho''Giấc ngủ trẻ nhỏ...Hồn nhiên vô tư''
Trả lờiXóa