THƠ
Nguyễn Anh Tuấn
THƠ ĐÊM
Điếu thuốc trên môi như một mẩu que
hàn,
Dí vào khoảng không tóe lửa .
Như hàn gắn điều gì,
Như phá bỏ điều gì.
Khói trắng bay như như người say nhảy
múa,
Những con đường vật vã dáng hình say.
Chân mê đọa trượt giày quá khứ,
Những phận đời mất chuẩn ngả nghiêng
quay.
Đêm không trăng cũng chẳng một vì sao,
Ánh lửa thuốc như niềm tin sót lại.
Em trượt dài qua ta
Ta trượt dài qua khói
Trái đất trượt dài qua vũ trụ đặc đen.
Tháp nhà thờ chót vót vươn lên,
Bên vệ đường có người nôn ọe.
Sự thật ra đi bao giờ không rõ,
Dối trá hiện hình từ thuở biết che thân.
Điếu thuốc trên môi như một mẩu que
hàn,
Dí vào khoảng đêm tóe lửa.
Chân lý nào soi tỏ mặt cho ta ?
Chân lý nào soi tỏ đời sấp ngửa ?
Xin cầu nguyện
Xin mỉa mai
Nguyền rủa
Môi mỉm cười về phía mặt trời lên.
📚
Viết 1995 tại ĐHSP Vinh
Tạp Chí Sông Lam số 18/1998
Tuyển Thơ Nghệ An 1967 - 2000 Hội LHVHNT Nghệ An Xuất Bản
Năm 2000
Nguyễn Anh Tuấn.
🔔
Ảnh : Tranh của Bùi Việt Dũng
Nguồn Fb Hồ Trinh
Điếu Thuốc trên Môi như nói...Có để thấy Thể cho người Cần tới...Bám vào chẳng thấy lẻ loi?Thể sẽ bốc hơi con người khác chi?Khói cho mắt nhìn mê ĐI...Trong vô hình có chân lý Tuyệt đối?Cái ta tìm trọn vẹn Ngôi-Tình Yêu đẹp như''Mơ đời ao ước?''
Trả lờiXóaThơ mới đích thực
Trả lờiXóa