📚
THƠ
Nguyễn Anh Tuấn
Những thửa ruộng trắng khô vuông vức
Chiếc áo kẻ ô mãi phất phơ giữa miền tâm tưởng
Mặt biển giấy giăng giăng muôn trùng ô lưới sóng
Hứng nỗi buồn bút bi vung vãi tơi bời...
Những đám bọt dập dềnh trôi nổi
Những đáy chiều trũng đầy khao khát
Chiếc vó thời gian nằng nặng cuối tay mình...
Và em ...
Chiếc áo kẻ ô bay lạc phía nào
Mặt biển giấy chết khô từng con sóng
Và...
Từng đám lưới vỡ tan thành ngớ ngẩn rong rêu
- Lõa xõa đám tóc không chải lược
Rối vào nhau trong thửa ruộng ưu phiền...
Những dòng viết ơi cựa quậy đến bao giờ
Mớ rễ bòng bong ơi vươn dài về đâu được!
Bóng tối ngoài kia đã chặn đứng đường đi
Và...
Bốn phía chân trời vành đai đang khép chặt
Từng đêm siết vào giấc ngủ cỏ cây
Siết vỡ tiếng côn trùng rệu rã...
Cơn mộng mị như ngọn đèn cạn dầu
Với chút tàn sức cuối cùng còn nấc lên những mầm ánh sáng.
Những khổ đau cùng hạnh phúc tự sinh
Không có giọt nước mắt đầu tiên
Không có giọt nước mắt cuối cùng
Đêm mùa hạ giàn giụa màn tinh tú...
Đứa trẻ sơ sinh nào vừa bấm vào đời những Tiếng khóc đầu tiên
Dỗ dành nó là tiếng thở than rười rượi của dòng sông lời ru biền biệt
Những con thuyền ngái ngủ trườn đi
Những mái chèo không còn sức để cạy vào mặt nước
Nấc lên thành tiếng cá quẫy đuôi...
Những con cá bụng chửa trong cơn đau vật đẻ
Giấc mơ vượt Vũ môn chìm tận đáy không lời...
Từ những thửa ruộng ô vuông khô nẻ
Những âm u khắc khoải vọng về
Những tiếng mọt lang thang trong lòng gỗ
Tiếng tích tắc đồng hồ gặm vào không gian chói gắt.
Người gọi mãi một phép mầu nhưng không sao gọi được
Trái tim kẻ ô như khối nổ tịt ngòi
Em khuất dạng cuối đường ô chằng chịt
Những gọi tìm nét mực toát mồ hôi.
Đêm mùa hạ chín người trong nhớ
Đêm râm ran tóc bạc trăng đồi...
-------------------------------
📚
1997
Viết bởi Nguyễn Anh Tuấn
Tạp Chí Sông Lam số 20/1998
Ảnh : NguồnFb của
Nghiêm Huyền Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét