THƠ
Nguyễn Anh Tuấn
Phố dài như bản thể dằng dặc mịt mùng
Từng dãy cao tầng doãi doãi triền môi
bến đợi.
Vươn mãi...
những lườn cây- những cánh tay-
những mái tóc - những cánh vòi bạch
tuộc...
về phía bầu thủy cung mầu da người mở
hé.
Từng ô cửa mắt lươn bần thần,
từng đốt xương cao su rồn rộn điệu hoa
nữ
Từng chùm quả đười ươi chín nẫu đầu
ngọn cây cột điện thơm phức vào giấc
ngủ.
Nhấn nhá một nụ cười và đó:
Gương mặt em rười rượi -
vệt sao cuối cùng ánh lên rồi ròng ròng
chảy tan ngoài cửa kính
Chảy gầm gừ trong nhung nhớ của anh.
Nghi ngút những nghìn năm
Phố ngồi thở những khói hương trầm
tích.
Viết 1997
Báo Văn Nghệ Trẻ 1998
📚
Ảnh: Internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét