📚
THƠ
Nguyễn Anh Tuấn
Những cánh cửa gỗ
nặng nề
ót ét..
khép
mở.
Những ngày 8 tháng 3 ...
răng nhuộm đen
áo nhuộm nâu
vất vưởng
vào
ra...
trong những chiếc bóng nhếch nhác gầy guộc.
Sự đợi chờ 10 năm
sự đợi chờ 20 năm
sự đợi chờ bạc tóc
sự đợi chờ thành đá...
Có nhiều loạt vỗ tay
có nhiều tấm bằng khen
có nhiều bài diễn văn long trọng
và...
cũng có một vài tiếng chép miệng từ
phía cuối hội trường.
Những ngày 8 tháng 3 ...
vẫn bỏm bẻm nhai trầu và đưa tay
quệt mép,
họ thản nhiên nhai nhả thời gian -
như chính mình từng chịu sự nhai nhả...
Người ta thấy họ thiêng liêng trong sự
sinh ra và lớn lên chỉ để
lấy chồng rồi thủ tiết
còn họ thì lặng lẽ cười với nhau...
Để rồi lại trở về với những cánh cửa gỗ:
nặng nề
ót
ét
khép
mở...
họ lặng lẽ cầu mong cho ai đó trở về.
Và ...
ai đó trở về
và ...
ai đó không trở về...
Những ngày 8 tháng 3 ...
lại nhặt nhạnh màu xanh trong mớ rau
của họ đã vàng
và bỏm bẻm nhai trầu với phía ngõ.
Viết 1997
📚
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét