📚
THƠ
Nguyễn Anh Tuấn
Như ánh sao xanh vụt qua trời
Vệt sáng lân tinh lóe lên rồi tắt lịm.
Cuộc tình như khoảnh khắc tiếng thở dài
Nỗi đau khổ thiêng liêng xiết rền tâm
niệm.
Ví tiền sinh viên không mua nổi một bó
hoa -
Nơi lồng ngực của ta có tảng đá khổng lồ
đè nặng.
Ta kêu không thành tiếng
Ánh mắt tung tả cuốn theo hun hút bóng
người xa...
Hơn một lần gục ngã niềm tin ,
Hơn một lần bắt gặp bên đường một hình
hài ước mơ teo tóp.
Ta Thèm một lần khóc -
Ta Thèm một lần vốc nước mắt rửa mặt.
( Nhưng chỉ có đôi tròng vẫn mở căng ráo hoảnh,
Lộ ra lấp lánh khối băng buốt lạnh giữa
tâm hồn).
Nghe xung quanh ngập ngụa tiếng kêu
rên,
Nghe hạnh phúc tấu vang muôn âm
thanh côn trùng trong cỏ.
Ta lại ngước lên với khát khao tìm thấy
một ánh sao xanh vụt qua trời ,
Dẫu phải thêm một lần đau khổ.
Viết tại ĐHSP Vinh 1995
Tạp Chí Sông lam 1995
" Ánh sáng lời " - Thơ -
Nguyễn Anh Tuấn
📚
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét