📚
THƠ
Nguyễn Anh Tuấn
QUA KẼ NÁCH CỦA NGÔI NHÀ CAO TẦNG
Qua kẽ nách của ngôi nhà cao tầng
Chống cằm nhìn khoảng vắng trên bức tường hàng xóm :
Một khoảng trời bất động
Mây trắng nghìn năm dính bết thành vôi .
Bầu trời được đóng khung bằng một khuôn cửa gỗ
Tầm mắt của tôi bị chặn đứng bởi một bàn tay nào lạ cỡ
Tôi không còn nhìn thấy được gì
Những ai đó đứng nhìn tôi với những con mắt của vôi tường trắng dã...
Từ dưới sâu kia những bức tường chưa ngã
Đàn bọ kiến bé teo ơi, có bao giờ mệt mỏi không với thân xác bé nhường kia ?
Khép hờ mi bỗng nghe biền biệt
Tâm tư văng vẳng bóng con đường
Con chuồn chuồnmcon chuồn chuồn cánh đỏ
Lại bay về đậu trước mặt tôi
Tôi một đời len lén rình số phận
Và một đời cứ phấp phỏng đầu đuôi (chuồn)
Những tia nắng uốn mình kiểu rắn
Rồi bất ngờ cuộn chặt vào tôi
Tôi khe khẽ một giọng cười quái đản
Về phía tôi đang loẵng ngoẵng trên tường
Tôi phải tự cho phép tôi tiến gần bên ô cửa sổ
Cúi mặt nhìn đường phố
Để tự mình được mới mẻ hơn
Với giây phút rùng mình vì cú nhảy của một ai đó
-----------------------------------------------------
🌟 Đã được viết ( sáng tạo ) bằng Tiếng Việt ,
bởi Nguyễn Anh Tuấn , vào đầu thu 1997 ,
tại Tp.Hồ Chí Minh
Hình ảnh minh họa : Sưu tầm trên mạng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét